Art by Lucy Campbell
Mẹ Lego gửi mình một hình hoa sen rồi hỏi:
– bà ơi bà hình này bà thấy tui xăm có được ko?
xong nói thêm, sau khi xăm hình này tui sẽ xăm thêm hai hình này nữa,
– má ơi xăm đau lắm má biết ko? xăm xong 1 hình nhỏ thử đã rồi bà hãy quyết.
– xăm rồi, đây nè, thích lắm
bả hí hửng gửi mình hình xăm mới xong trên tay còn đỏ, và nói thêm:
– bà xăm đi mà xem, bà sẽ nghiện đó!
– dạ tui xăm rồi, một chữ bé xíu, năn nỉ bôi thuốc tê mà tui đau la cả tiệm xăm cười tui,
có thể ngưỡng chịu đau của mình quá thấp, nhưng mình cũng khó hiểu được tại sao một người lại thích xăm. cảm giác kim chích vào da thực sự rất khó chịu. và dù là mình đã từng chịu đau rất giỏi.
nói “đã từng” là vì lúc trước, khi mình quá khó chịu và điên loạn hay đơ cứng,
thì mình phát hiện ra,
một là khi rất sợ,
hai là khi rất đau,
hai cảm giác đó sẽ kéo mình ra được khỏi bất cứ cái cảm giác mình đang có,
giống như một cú tát làm mình bớt mê,
và trở lại với thực tế là mọi chuyện vẫn ổn,
giúp mình nhận ra,
chỉ là mình bị cái gì đó, hoặc âm hoặc dương,
hoặc thiếu chất trong não hoặc những suy nghĩ bế tắc,
kéo mình đi quá xa,
cú tát đó giúp mình quay trở lại, và lại tiếp tục cuộc sống bình thường,
khi vào đại học, giống như thời gian tự do hết bị kiềm kẹp, tất cả nhưng gì mình đã kìm nén từ quá lâu bung ra cả, dù mình có cố gắng níu kéo vào bản lề nào, cũng bung đi hết!
mình nhớ ra mình thực sự sợ tốc độ,
sợ tới mức thà nhảy xuống xe còn hơn ngồi tiếp với tốc độ chỉ 40km/h,
nên ngay khi có xe máy, mình bắt đầu tự tăng tốc,
đã lâu quá rồi, mình cũng chẳng nhớ mất bao lâu để mình quen với tốc độ 40km/h rồi từ từ kéo lên 90km/h với chiếc wave cà tàng,
và mất bao lâu để mình ko còn sợ ngay cả với tốc độ đó,
hoặc nỗi sợ ko còn đủ mạnh để kéo mình ra khỏi bất cứ cảm giác gì đó mà mình ko chịu nổi nữa,
mình bắt đầu nghĩ ra những cách khác nhau để làm mình sợ, hoặc đau,
miễn là mình sống! mình đã tự nhủ như thế, mình sẽ làm bất cứ điều gì, để sợ hay để đau, miễn là giữ mình sống, và miễn là nhanh chóng để mình vẫn có thể đi học, đi làm, đi cafe, hẹn hò, đi về nhà, đi du lịch,
và ko cảm thấy quá tụt lại phía sau,
cho đến một ngày, mình đã chịu đau quá giỏi, và nó dường như ko còn tác dụng mấy nữa, mình sẽ làm gì? lúc đó mình như chợt nhận ra mình như đang nghiện ma tuý vậy, cứ lờn và cứ tăng liều, và thực tế là mình vẫn ko giải quyết được chuyện gì cả,
cai đau là một quá trình có thể dễ hơn cai ma tuý, nhưng chẳng dễ dàng gì! mình đã nghĩ có lẽ đây là bí mật tăm tối nhất của mình, chả phải là yêu bao anh, mà chính là chuyện này,
nó như là một cái gì đó khẳng định: mình ko bình thường; mình có vấn đề, mình thật sick!
nhưng đau đã giữ mình sống.
mỗi lần nghe ai đó bình phẩm về một người vừa tự tử,
dù trẻ dù già,
nghèo khó hay đang trên đỉnh cao danh vọng,
mình đều im lặng, và nghĩ:
– người đó có thể đã là mình, có thể do mình quá may mắn, hoặc ko đủ can đảm, hoặc bất cứ lý do gì khác, mà đến bây giờ mình vẫn sống,
nhưng nỗi đau, dù ảo, đã thật trong cuộc sống người đó, đủ đến mức một người phải kết thúc cuộc sống của họ,
là điều mình có thể hình dung, có thể cảm thấy,
mình đã từng ở đó,
như mình đã từng xăm, và giờ rất sợ.
22.11.2023