Art by Lucy Campbell
mình và mẹ Cua cười ngặt nghẽo khi nghe mẹ Mưa mắng căn hộ trên tầng khi họ tưới cây rồi nước rơi xuống chỗ mẹ Mưa đang phơi khô cá phèn và ti tỉ thứ gì đó nữa,
người đàn bà ốm tong teo phơi phóng đủ thứ khắp nơi, toàn đồ “hữu cơ xịn từ trang trại của nhà” chị nói thế!
xong đang tám khí thế thì thấy đám khô cá phèn có nguy cơ thấm cả nước lẫn đất từ căn hộ phía trên, vừa bức xúc vừa lo lắng chạy lên lấy đám khô vào vừa mắng vổng lên:
– tưới cây thì phải mang cây vào nhà rồi mới tưới chớ! để cho cây khô rồi mới mang ra ban công chứ thiếu ý thức quá!
mình nghe lăn ra cười vì ko thể nào nghĩ ra hay tiêu thụ được cái logic ngược như vậy,
nhà mình cũng trồng cây đầy ban công và tưới suốt, may là dưới ban công mình, nhà Cua cũng trồng cây chớ ko phơi khô cá, và chắc là vì một lý do nào đó, mình chưa bao giờ có cảm giác nước tưới cây nhà mình lại nhỏ xuống nhà dưới,
chuyện này nhắc nhớ mình một chuyện quan trọng: rằng đối với mỗi người, tồn tại một sự thật hiển nhiên đối với người ấy! theo kiểu như mỗi người có một vũ trụ vậy! và những người xung quanh sai/vô lý khi họ làm/nghĩ khác.
mình cũng thế, cũng có một vũ trụ sự thật của riêng mình. và thật khó chấp nhận, khi có gì đó trái ngược. dù mình có ý thức rằng: ai cũng có một cái khung, một lăng kính để nhìn mọi việc, y như mình, nhưng mỗi khi quên, vẫn thấy khó chịu bực bội, vì nghĩ người kia ko có lý mà còn bảo thủ.
trước kia mỗi lần cãi nhau với người yêu, mình hay cáu hỏi tại sao vũ trụ lại thiết kế cái kiểu gì mà suy nghĩ mâu thuẫn chồng chéo thế này? đã muốn loài người sinh con đẻ cái sống chung thì sao ko làm cho mọi việc dễ dàng hơn chút??!!
còn giờ ngẫm lại, thì thế cũng hay, các vũ trụ khác nhau va chạm, rồi có khi xây xước, cũng có khi vỡ tan ra,
để mình biết còn khoảng không rộng lớn ở bên ngoài, chứ ko chỉ có cái khung sự thật bé tẹo của mình,
nhưng dù thể nào thì mình cũng ko thể tưởng tượng ra được chuyện mỗi lần tưới cây tụi mình phải khiêng hết cây vào nhà, tưới, xong đợi cho khô nước, rồi khiêng ra ban công lại :))))
26.02.2024