Art by Lucy Campbell
thật là dai dẳng,
dù thói quen suy nghĩ và cảm xúc mình đã khác xưa rất nhiều,
cơ thể này đã già đi,
nhưng thông tin cũ vẫn được lưu truyền từ tế bào cũ sang tế bào mới,
và cơ thể mình vẫn nhớ những gì đã xảy ra,
cơ thể mình vẫn phản ứng lại, vẫn khó chịu, khi phải nhớ lại, nhìn lại, viết ra những gì đã qua,
giống như cách mình đã nổi sóng khi nhìn thấy hình ảnh tương tự căn nhà, con hẻm của ông Pha, dù chuyện đã xảy ra cả mấy chục năm trước và mình đã quên đi tất cả,
trừ cảm giác tầng cơ thể,
mình không còn bị cuốn vào vòng xoáy cảm giác khó chịu –> suy nghĩ lung tung –> cảm xúc tiêu cực–> cảm giác khó chịu hơn –>… nữa.
nhưng mình vẫn còn cảm giác, tay vẫn hơi run và cơ thể vẫn hơi ớn lạnh, có lẽ mình vẫn còn cảm xúc gì đó,
có lẽ là nỗi sợ, sợ cảm giác này, muốn tránh nó đi,
lúc viết về khoảng thời gian trước,
và bây giờ, sau khi đã viết ra, và biết vẫn phải tiếp tục.
cơ thể mình vẫn chưa hoàn toàn xoá hết thông tin cũ,
mình phải tìm cách gì đó,
có thể cách tốt nhất là cách mình đã làm,
cứ đi qua nó,
ko đường tắt.
18.10.2023