Art by Lucy Campbell
mình rất thích thời điểm này của năm,
vì ngày xưa ở gia lai,
cứ cuối tháng 10 là trời bắt đầu tạnh ráo, hơi se lạnh,
kéo dài mãi cho tới cuối tháng 12,
mỗi ngày lạnh hơn, hanh hơn một chút,
bầu trời dần xanh hơn, trong hơn một chút,
cực kỳ dễ chịu,
hoa dã quỳ bắt đầu nở rộ,
lá thông bắt đầu vàng rụng,
không khí đã mất đi sự ẩm ướt của mùa mưa,
ngày xưa,
đôi khi còn có thể thở thấy hơi nắng lạnh vương hương nhựa thông trên con đường hẹp,
bây giờ thì thật khó,
vì những cây thông lớn đã bị chặt gần hết, thay vào đủ thứ cây gì đó khác,
ngày xưa mình ghét Sg, không khí ẩm bụi nắng nóng quá thể,
và bẩn ơi là bẩn,
chật chội, chen lấn, đông đúc,
mình đã cảm thấy như bị nghẹt thở,
mình chỉ đợi ngày được về quê,
được hít thở mùi thông mát lạnh và nhìn lên bầu trời rất xanh của miền núi,
rồi chiều hôm ấy, đạp xe lên thư viện, ngang qua một con đường nhỏ vắng ở q.3,
một cơn gió đảo qua và lá me bay rất nhiều ,
bỗng nhiên mình yêu Sg,
à thì ra cũng đáng yêu đấy nhỉ,
từ giây phút ấy, tụi mình tìm thấy nhau,
Sg đã chở che mình trong những giây phút đen tối nhất, cũng chứng kiến những lúc mình hạnh phúc nhất,
tình yêu Sg ngày một sâu đậm hơn,
và ko hiểu kiểu gì mình cảm thấy thời tiết Sg ngày càng giống Gl hơn một tẹo,
mưa kéo dài hơn,
trời trong hơn,
buổi sáng có khi cũng se lạnh hơn,
nhất là những ngày này,
cứ lãng đãng kiểu gì thích thế,
mình thích cứ lang thang đi dạo,
ghé vào 1 quán cafe ven đường,
rồi chỉ ngồi đó ngắm người ta,
tháng 11 thật thơ!
27.11.2023