Art by Lucy Campbell
– anh hỏi bác bố giúp e xem có bài thuốc nào giúp mập mập nhanh nhanh hông với?
– e ngủ có được ko? có ngủ đủ ko?
– ah..uh..thì..
ngay lập tức mình nhớ lại lần trước, lúc nghe giải nghĩa một đoạn kinh về các vướng mắc, mình đã chắc mẩm mình dính “tham ái”,
mình tham quá chừng thứ, tham ăn, tham uống cafe, trà, nước ép sinh tố đủ loại, tham được đi chơi khắp nơi, khám phá hang cùng ngõ hẻm, tham đọc, tham trải nghiệm, hơi hơi tham tiền, tham sự lãng mạn tình cảm, tham được chiều chuộng, oiiii có ngồi gõ đến sáng mai chắc chưa hết những thứ mình tham muốn,
và mình nhận ra, có một cái tham thiệt sự quá sức tưởng tượng của mình,
là tham tích “cách”,
mình nghiện tích “cách”,
tức là mình như một con thiêu thân, ko hề nhận ra bản thân suốt ngày đi tìm phương cách để làm một cái gì đó,
đi tìm là một sở thích,
chớ hông muốn làm,
nhớ lại,
từ hồi cấp 2, mình suốt ngày lê la cái thư viện tỉnh bé tẹo có được 1,2 quyển sách cũ ơi là cũ về “cách học giỏi”,
xong mình cũng lê la hỏi mấy bạn học giỏi mà mình ngưỡng mộ hồi ấy “cách học giỏi”,
dù rút cuộc câu trả lời là “cứ ngồi vào bàn và học” từ ngày này qua tháng khác, rất rõ ràng,
nhưng mình đâu có dễ dàng từ bỏ sự nghiệp tìm phương cách đơn giản như thế được,
mình vẫn cứ mải mê tìm “cách học giỏi” mà ko nhận ra, câu trả lời chỉ là như thế đó,
việc đầu tiên, quan trọng nhất và đơn giản nhất – là ngồi vào bàn và học thôi,
nồ nô, ko được, cô bé mình ngày ấy nhất quyết ko tin sự việc lại đơn giản như thế,
nhất định phải có bí kíp gì ghê gớm, mà mình sẽ tìm cho ra, trong lúc lăn lê bò toài chơi nghịch với đám bạn tới tận khuya mỗi ngày,
và bây giờ, ở độ tuổi mé 40, có vẻ mình đã sáng dạ hơn ngày thơ trẻ ấy một chút,
đã lập tức nhận ra điểm mù mình đã nương náu trong 30 năm qua,
khi nghe anh hỏi một câu cực kỳ đơn giản: e có ngủ được ko?
rồi thôi xong, khỏi tất tả tìm thầy này nọ, mệt mắt lên mạng tìm cách béo, hay hùng hục thức khuya đợi thuốc bắc nấu xong,
chỉ ngủ thôi,
gác hết mọi thứ lại và ngủ,
ngủ đủ đã rồi tính tiếp,
31.01.2024