Art by Lucy Campbell
Ngày xưa mình hay được Nancy, một người chị thông thái, nhắc nhở mỗi khi mình nói bất cứ thứ gì nghe có vẻ “tiêu cực” dù đó là một lời nói đùa hay nói kiểu “để khiêm tốn lại”, như là:
– Oiii mấy nay nghèo lắm!
Hay
– Ai mà biết được, có khi mình không sống được tới lúc ấy!
Cô nói rằng năng lượng của những lời nói này không tốt đâu, cưng sẽ thu hút nó đấy. Không được nói như thế nữa.
Mình thì hay cười và bảo rằng: “trời ơi, em đùa thôi mà.” Và trong lòng thầm nghĩ cô mê tín ghê. Giống y mẹ mình cứ mỗi lần nói đều gì kiểu “gở” là mắng liền. Có khi mình sẽ chống chế lại: “em nghèo thiệt mà!” thì cô sẽ nghiêm túc bảo: “em đang không biết ơn những gì mình có nên em không thấy đủ, hãy biết ơn và em sẽ có đủ”. Và mình lại nghĩ: sao cô nghiêm trọng thế nhỉ!
Về sau này, mình mới bắt đầu thấy thấm lời cô và lời mẹ nói. Không hẳn theo khía cạnh mê tín theo nghĩa là ông trời sẽ biến điều gì đó gở mà mình đã đùa giỡn thành hiện thực. Nhưng rõ ràng có một cái gì đó trong cách mình sử dụng từ ngữ thực sự ảnh hưởng tới cách mình nhìn nhận sự việc. Điều này tác động đến cảm xúc bản thân. Từ đó dẫn đến một số hành động nào đó có thể biến cái mình đã nói gở thành hiện thực.
Giống như mỗi lần định nói: “trời ơi dạo này nghèo ghê!”, mình lập tức nghĩ đến những khoản nợ, những khó khăn trong công việc và thấy “nghèo” thiệt. Rồi thấy căng thẳng. Thấy nản chí. Thấy mệt mỏi. Xong thấy mất hi vọng và…lười làm hihi. Cái này thì dẫn tới nghèo thiệt là chắc luôn!
Khi nhận ra điều này thì mình tự nghĩ ra trò chơi với chính mình. Chơi trò “bắt được” mỗi khi nhận thấy mình có suy nghĩ hay nói ra những gì mang xu hướng “gở”. Mình bắt đầu thay đổi lời nói thốt ra. Đôi khi cũng muốn phân bua “ mình ko có tiền” “mình nghèo lắm” với cô bạn khi cổ bảo: “mua cái váy linen trắng thiệt cưng này đi!” như một cái cớ tránh khi mình chả thấy cưng mấy, như một thói quen cũ. Mình dừng lại. Thay vì dùng cớ tiền bạc như một cách từ chối hay chỉ để than nghèo, mình dừng ngay và nói đúng cảm giác chân thật của mình:
– hì, tớ lười giặt đồ trắng lắm.
– tớ cảm thấy mình không hợp với cái váy này.
– tớ không có kế hoạch mua sắm vào tháng này.
Mình cố gắng dùng những từ ngữ tích cực và chân thật hơn để diễn tả ý tưởng hay cảm nhận. Và mình cảm thấy “chủ động” hơn. Mình chủ động lựa chọn. Lựa chọn cách nhìn nhận, lựa chọn ngôn từ. Chỉ chú tâm và thay đổi một chút mà mình cảm thấy mỗi ngày nhẹ nhàng hơn rất nhiều! Năng lượng của suy nghĩ và lời nói thật kỳ diệu!
27.07.2023