Art by Lucy Campbell
sáng nay thức dậy mình quá đơ,
3 đêm ác mộng liên tục đến hôm nay là ngáo luôn,
Lagi lại dậy sớm quá nên thôi chẳng buồn nấu đồ ăn sáng, cả nhà ra ngoài ăn,
con heo nhỏ nghe bảo đi ăn sáng thì nhún nhảy bảo: đi ăn buffet thôi 😅, mẹ buồn cười quá quên cả những mộng mị đêm trước, sực nhớ ra con chưa đi ăn buffet lần nào, hỏi buffet là gì thì e bảo: tiếng anh í 😆
tự nhiên gần đây mình lại gặp ác mộng – chuyện khá thường xuyên trước đây, lâu lắm rồi chả bị,
đêm qua, lần đầu tiên ác mộng là về sự việc xấu xảy ra ko phải cho mình mà là nguyên nhóm bạn. mình chưa bao giờ hiểu cách diễn giải các giấc mơ, chỉ biết từ nhỏ đến lớn toàn gặp ác mộng; chả hiểu từ bao kiếp chất chứa cái gì luôn!
cứ mỗi lần như thế xong tỉnh dậy mình lại hay tự hỏi rút cuộc thì cuộc sống có mang bất kỳ ý nghĩa nào hay ko? Sự tồn tại của mình cũng giống như một cọng cỏ, một hạt cát, mà còn ko được lành như thế!
một cọng cỏ hay một hạt cát chắc chẳng hơi đâu tự hỏi băn khoăn như mình, chỉ việc tồn tại thôi,
xong mình cũng hay có cảm giác,
thực ra,
việc liên kết các sự kiện đã xảy ra, hoàn cảnh sống hay mọi thứ,
nhằm tìm ra một mục đích sống,
dựa vào đó để chọn việc tiếp theo nên làm,
để tập trung lại và từ chối bớt những việc không nằm trong khung “mục đích ấy”,
chẳng qua cũng chỉ là sự tưởng tượng, suy diễn của bản thân, để có gì đó bám vào, để cảm thấy sự tồn tại của mình có ý nghĩa gì đó,
thay vì cảm giác như hạt cát giữa lòng đại dương – mà đúng thực tế lại như vậy, thì chọn nghĩ về bé cưng quậy nhỏ xíu ngồi bên cạnh,
ăn sáng xong lên xe đi học, kéo áo mình nói:
– mẹ ơi mẹ dắt lagi đi về nhà đi, lagi ko đi học đâu.
định nói với ẻm ờ hôm nay mẹ đuối quá cũng ko muốn làm gì, hay về hai mẹ con mình ôm nhau rồi đi cafe, thì sợ ẻm sẽ quen rồi mai lại như thế, nên dằn lòng lại.
– lagi về nhà thì có một mình thôi, vì mẹ bận đi làm rồi,
con heo nhỏ hiểu chuyện nói ngay: lagi đi học,
mình vừa muốn khóc vừa buồn cười khi con nói tiếp:
– mẹ dắt tay lagi đi vào nha, dắt tay trái lagi í. để rồi đến trường lại bắt mẹ bế vào. đi học thì vậy mà mẹ đến đón thì mải chơi ko chịu về!
chỉ cần vậy thôi, ngày đã có thể nhẹ tênh rồi,
mẹ chỉ cần ngắm mỏ con heo nhỏ chu ra nói liên tục;
chọc em cười nắc nẻ, dụ em tí đi học về mẹ đón em đi cafe với ông Guy nha, ôm ôm cục mỡ nhỏ trong tay,
vuốt vuốt lưng em mịn mát,
là mẹ lại thấy hạnh phúc,
ý nghĩa cuộc sống của mẹ,
chỉ là tận hưởng giây phút này với con. Thế là đủ!
08.11.2023