Art by Lucy Campbell
…là một thói quen vô thức mình đã có từ bé xíu,
khi cảm thấy việc nói lại/giải thích/tranh luận với người khác là vô ích, mình im lặng,
nhưng sự ấm ức của một đứa trẻ ko thể dừng ngay, mà sẽ được chuyển thành những dòng độc thoại ko ngừng,
những dòng độc thoại mà mình đã ko thể nói ra với mẹ, ba, cô giáo, đứa bạn thân đang hiểu lầm, hay bất cứ ai.
cuộc đối thoại vẫn tiếp diễn, chỉ khác là nó một chiều, và người kia chẳng biết gì cả.
mình luôn trong tư thế sẵn sàng đầu hàng, bỏ cuộc bất cứ lúc nào trong một cuộc tranh luận, ít nhất bề ngoài như thế,
để rồi tự mình tiếp tục cuồn cuộn những dòng lý lẽ tấm tức chảy xuyên qua,
rồi tự mình nguôi ngoai,
hình như rút ra là cách bảo vệ bản thân tốt nhất, chẳng ai đi tranh luận hay nói qua lại với 1 kẻ im lặng,
hôm nay cũng như thế,
nhưng đang độc thoại được một lúc thì tự nhiên mình chựng lại,
ủa, mình đang làm chi đây?
đang nói chuyện với người kia bằng những dòng tức tối thổn thức trong đầu mình mà người kia ko hề nghe thấy ư?? rồi chi khổ mình dữ vậy trời?
thế là cắt cái rẹc chuyển sang nghĩ chuyện khác!
tự cười hí hí vào mặt cái dòng sân si của mình,
đừng tưởng lúc nào cũng kiểm soát xô đẩy được tui nha! có lúc tui quên tui bị cuốn theo bạn thôi! còn tui nhớ ra, là bạn theo tui, tui điều hướng đến đâu nghĩ đến đó nha! chớ hông phải muốn làm gì làm đâu, năm mới năm me rồi, tui cũng phải ngầu dần lên là vừa ha!
01.02.2024