Art by Lucy Campbell
khi định làm bất cứ chuyện gì,
nhất là muốn tạo một thói quen mới,
mình ko thể tin nổi một đứa (dù ẩu) theo chủ nghĩa cầu toàn như mình lại viết ra những dòng này,
nhưng thật sự, sự cầu toàn đã làm tắt ngúm đi nhiều đốm sáng chưa kịp toả rạng đã tắt ngúm bên trong mình,
đơn giản là vì, cái gì cũng có sự khởi đầu, sự khởi đầu lóng ngóng và lộn xộn,
tâm trí tụi mình cứ bị thao túng để quen thuộc với vẻ đẹp của thành quả, của sự hoàn mỹ chỉnh chu, đã hoàn toàn bị che mờ ko thể cảm nhận được sự xốn xang đáng yêu của vấp váp lúc bắt đầu,
mình nhớ lại hồi nhỏ, mình đã rất bức xúc, khi ba tập xe đạp lần đầu tiên cho mình, sau khi đã bám giữ xe cho mình chạy lòng vòng mãi đã mệt quá buông tay rồi bảo ko tập nữa vì mãi mình chưa biết đi cho vững, ba sợ mình té, nên bỏ cuộc luôn :))))
thật khó để biết đạp vững ngay trong buổi đầu tiên, ít nhất là đối với mình,
mình đã trách ba ngày ấy, nhưng lại tự mình làm thế với bản thân với bao dự định ấp ủ, bao thói quen, đã bỏ đi bao điều hay ho chỉ bởi vì mình đã ko thể làm tốt, làm hoàn hảo “ngay từ đầu”,
mãi sau này, khi đã khám phá ra điều kỳ diệu của việc ôm ấp sự lộn xộn, sự vấp ngã của những giây phút đầu tiên khởi sự, mình dường như có thể thở phào, à, giờ mình đã có thể thực sự sống, thực sự làm điều mình muốn, thực sự nghe theo con tim, mà ko bị cái bóng của sự cầu toàn đè đến ngợp thở ngay từ đầu.
dù vậy ấy, mà khi bắt đầu điều gì, mình lại phải luôn tự nhắc nhở, luôn tự nói với bản thân: nhất định phải cảnh giác với tính cầu toàn bẩm sinh này!
bắt đầu nhỏ bao nhiêu cũng được,
bắt đầu vấp váp bao nhiêu cũng được,
bắt đầu te tua thế nào cũng được,
miễn cứ bắt đầu!
25.02.2024