Art by Lucy Campbell
mình đúng kiểu mèo mù vớ cá rán,
sau lần vô tình gặp người Thầy thứ nhất của Asanga Rinpoche tại quán pizza ở Bodhgaya, Thầy thứ nhất hẹn mình đi ăn trưa, với cả người Thầy thứ hai,
một tulku lỗi lạc được công nhận,
đó là một bữa ăn rất ngon và kỳ lạ,
thức ăn rất ngon,
cuộc nói chuyện kỳ lạ,
Thầy hỏi mình vài thứ xong bảo:
– cuộc hẹn này đã đúng nhân duyên!
rồi dặn dò những việc mà mình nghĩ một đứa vô danh tiểu tốt như mình, cái quái nào làm được đây?!
mình đã cố xin lịch hẹn của Thầy để cho những người “có điều kiện” và vai vế được gặp Thầy, họ vô cùng mong muốn và ý của Thầy họ sẽ đáp ứng được.
nhưng Thầy cười lớn rồi nói không hết, dù có chức tiền thế nào Thầy cũng cảm thấy mất thời gian, ko có nhu cầu.
bữa ăn rất ngon lành vui miệng, Thầy giải thích nhiều thứ mà lúc đó mình nghĩ mình sẽ khắc cốt ghi tâm, để đến bây giờ nhận ra trong bàng hoàng là mình chẳng nhớ gì,
chỉ có một thứ mình nhớ,
nhưng lại từ người Thầy thứ hai,
trong lúc đợi người Thầy thứ nhất đến,
mình gặp Thầy thứ hai và thị giả đã ngồi chờ sẵn lúc đến nhà hàng,
và chẳng hiểu sao mình đã bắt đầu gợi chuyện bằng câu hỏi:
– theo Thầy, nếu con chỉ học được một điều và thực hành một điều thôi, thì đó là gì?
Tulku này rất dễ thương, khuôn mặt bầu bĩnh hiền lành tươi cười rất ấm áp,
– hãy thiền về cái chết!
thiền như thế nào ạ?
Tulku quay sang thị giả nói vài câu tiếng Tạng rồi bảo mình:
– tí nữa ăn xong Alli đợi tí nhé, Thầy gửi Alli quyển sách Thầy viết, đọc thực hành nếu có bất cứ vấn đề gì thì email cho Thầy!
khi mình giở sách ra, trang đầu tiên có dòng chữ viết bằng tiếng Tạng, mình chụp hình gửi Asanga Rinpoche, Asanga sửng sốt hỏi: chữ Tulku viết tay đây mà!
– thì con mới đi ăn trưa với Thầy về được tặng sách nè, hai Thầy dễ thương thế này mà suốt ngày nghe than thở là khó ghê lắm! Dịch cho Alli đi!! Tiếng Tạng!!!
Asanga phá lên cười bảo,
– Thầy viết là: “Alli ơi, mau niết bàn nhé!”
Hai tụi mình cùng phá lên cười!
1 lần mình gặp Thầy thứ Nhất, đã đủ.
03.12.2023