Art by Lucy Campbell
mình nhớ viết,
và muốn viết mỗi ngày,
và mình ko muốn viết vội,
nên cả tuần này chẳng viết gì,
cảm giác ngồi viết một cái gì đó thật thơ thẩn, khi ngồi trong phòng họp nói suốt về các nhân vật, về thông điệp marketing,.. thật là kỳ lạ, nên thôi chẳng viết gì. về tới nhà thì chỉ ôm con heo nhỏ rồi lăn ra ngủ.
dù rằng, tuần này đầu mình quay cuồng cả đống ý tưởng,
cả tuần tiếp khách là quá sức, nên mình đã quyết định sẽ tiếp theo kiểu “tiếp bạn”,
chẳng dẫn đến quán ăn nào sang trọng, mình thèm ăn gì thì rủ đi ăn cái đó, 2 bác 1,95m ngồi ghế nhựa vỉa hè trong trưa nắng, xì xụp húp phở, hay ăn bánh mỳ, vẫn ổn.
và đây chắc là lần tiếp khách thành công nhất của mình, và thoải mái nhất. 3 bồ tèo đi lang thang mỗi trưa vào giờ ăn, nói luyên thuyên đủ thứ trên trời dưới biển, cafe, đi bộ, tám.
tự nhiên mình nghĩ, cái duyên làm công việc này, và lang thang ở đây như một thông điệp vũ trụ nhắn nhủ mình rằng: để thành công trong bất cứ chuyện gì, hãy làm nó một cách thật thư giãn, thật thoải mái, đừng gắng quá, đừng áp lực, đừng gồng chi cả,
như cách mình làm công việc này,
rất thong thả, rất thoải mái, chẳng cố gắng để thành công hay vừa lòng ai,
vậy mà hiệu quả tốt hơn rất nhiều việc mình nghĩ rất quan trọng với mình, và vì thế, đã vô cùng cố gắng, và đến giờ vẫn chưa có thành tựu gì,
và mình nghĩ, mình đã cố quá…
vì thế, từ nay, quyết tâm ngừng cố!
19.04.2024