Art by Lucy Campbell
mình cảm thấy thật rộn ràng khi xuống xe đi bộ vào con đường nhỏ xíu mà chỉ 1 xe chạy qua tụi mình đã phải nép người vào,
thực ra mình đã phấn khích từ trước đó, lúc đi ngang qua hàng loạt quán bé xíu đèn vàng lấp lánh,
mình đã trở lại Hà Nội,
thực ra Sg cũng chẳng hiếm hẻm nhỏ,
nhưng ngõ ở đây nhỏ xíu còn lạnh căm, và khu này nhà thật quá dễ thương,
đến cái tên phố còn thơ như thế – “từ hoa”,
cảm giác này tự lâu lắm mình mới có,
mình chẳng hiểu sao sự lạnh và sự nhỏ xíu lại đáng yêu gây thương nhớ đến như thế,
chắc do chỉ lạnh mới ngập tràn những đôi boots cao thấp nâu đen vội bước,
khăn cổ áo choàng phất phới,
rồi ly cafe nóng vị cũng khác lạ ấm ran,
và những con phố nhỏ,
nhỏ xíu, đi xe máy còn phải lách qua lách lại cẩn thận,
làm mình có cảm giác chẳng cái gì to lớn, công nghiệp, vội vã hay ồn ào có thể lọt vào được,
một con phố nhỏ ôm ấp những đôi tình thân nắm chặt tay trong cơn gió lạnh buốt,
phải chăng đó là cảm giác làm người ta cứ thơ thẩn, mơ màng,
cho nên phố nhỏ Hn mùa đông mới làm lòng mình rộn rã như thế,
những cảm giác ấm áp xưa cũ,
mình áp má vào lagi ấm mềm, thì thầm: lagi ơi hai mẹ con mình lại ở hn rồi nè,
mình xiết chặt con heo nhỏ nhõng nhẽo ôm mẹ ko rời, tò mò ngó nghiêng rên rỉ vì chuyến bay ngái ngủ,
em bé mùa đông thật đáng yêu, đôi má hây hây đỏ, nấp mình trong chiếc áo len hồng ấm, tướng chạy trông thật buồn cười với hàng đống quần áo khăn trên người,
mình chỉ mặc một chiếc áo khoác mỏng, tha hồ sung sướng tận hưởng cái lạnh khô hiếm hoi,
mỗi mùa đến lại mang đến những cảm giác thật đặc biệt,
mình ko biết tụi mình đã rời xa sự xoay vần của mùa màng, của trời đất đến mức nào,
chỉ biết rằng bất cứ lúc nào mình thả mình cho mùa, cho gió cho nắng hay cho cây,
mình lại cảm thấy giây phút quý giá trên mặt đất này thật ngắn ngủi mà dường như là mãi mãi.
xin chào mùa đông!
28.12.2023