Art by Lucy Campbell
thật hiếm có chiều nào như chiều hôm qua,
nắng chiều rực rỡ xen qua kẽ lá,
thực tế thì, trừ những ngày mưa ra,
chiều nào mà chẳng nắng vàng rực rỡ thế,
chỉ là tâm mình không có ở đó, mắt mình ko chứng kiến, từng giây phút trôi qua.
hôm qua con ho quá nên cúp học, trốn làm,
thế nên mẹ lại được dịp ngắm chiều vàng rực rỡ,
nắng vàng như thế làm mình nhớ đến những chuyến đi, đến miền biển, hay cao nguyên,
nơi nắng chiều vàng rực chiếu con đường nhỏ đầy cây, có mây hồng và bầu trời quá xanh trong.
y như ở Gia Lai,
lúc cả đám hì hục leo lên đỉnh đồi c4, chỉ để ngắm hoàng hôn,
lăn lê, hít thở, chọc nhau, đốt lửa rồi chạy về trong cơn gió buốt lưng.
hay những lần rong ruổi,
với người tình,
tò mò qua những con hẻm nhỏ lần đầu bước chân qua,
trong nắng chiều vàng và mùi khói lá vương khắp không gian.
mình cảm thấy cuộc đời mình toàn vẹn,
đi thật nhiều, cười thật nhiều, gặp thật nhiều, ăn thật đã,
những bấp bênh thời non trẻ đã đẩy mình đến một khung trời rộng mở đến chừng nào.
những bấp bênh, cong vênh mà mãi sau này mình mới nhận ra,
sẽ luôn có ở bất kỳ độ tuổi nào,
và luôn ẩn đầy cơ hội nếu mình chịu nhìn thấy,
cũng giống như ngay giây phút này đây,
dù mệt mỏi mất ngủ khi con ho sốt,
mình lại có phút giây tĩnh lặng, để nhận ra mình may mắn như thế nào,
khi ôm trong lòng con rùa con bé nhỏ.
05.10.2023