Art by Lucy Campbell
chắc chắn là như thế,
tụi mình đã xuyên (gần hết) Việt, cafe ở mỗi nơi dừng chân,
lội ruộng bùn đất tung toé,
quan trọng nhất,
là lần đầu tiên mình đã can đảm tắm biển, kiểu bơi ra xa rồi nằm ngửa ra ngắm trời xanh mây hồng chậm bay lờ lững,
trôi bồng bềnh theo từng cơn sóng xô nhẹ lên xuống,
ko sợ chìm, ko sợ nước vào mũi đau buốt xoang, ko quan tâm đến ai khác cả, và ko phải chạy ào xuống nhúng nước rồi lên,
cảm giác thật là chính mình, thật thả lỏng, và hết mực hạnh phúc,
cảm giác lâng lâng bồng bềnh giữa vũ trụ rộng lớn này,
mình đã thoáng nhớ đến người con trai của Meggie và cha Ralph, mà mình chẳng nhớ nổi tên, đã bồng bềnh trôi mình rồi bước vào khoảng không vô định ngay trên biển,
mình chẳng biết ngay trước khi chết, anh ấy có chút đau khổ hối tiếc gì không,
nhưng mình lần đầu tiên chắc chắn, kể từ bao năm trước đọc Tiếng Chim Hót Trong Bụi Mận Gai, rằng anh đã tràn ngập trong niềm hân hoan vô tận trước khi buông mình, có lẽ chính vì thế mà anh buông mình,
để khỏi quay lại hiện thực khi chân lại chạm cát trên bờ,
những bộn bề của mọi sự,
mình vẫn ham sống vô cùng, yêu sống vô cùng, và cũng đã quyết sẽ lâu lâu phải đắm mình trong niềm hạnh phúc hân hoan mà chỉ có tự nhiên mới có thể mang lại,
viết tới đây lại hùng hục làm việc thông minh và chăm chỉ hơn,
để giàu năm sau ở biển cả tháng😂,
và sẽ có mùa hè còn rực rỡ hơn mùa hè bá đạo này,
19.07.2024