Art by Lucy Campbell
Sáng nay chú muốn trốn viện về nhà,
bảo cần lo mấy thứ,
nói đùa mọi người chú về sắp xếp nhà cửa lại chớ hông thím tụi bay về thấy bừa bộn quá thím la, chú sợ. Với có chục trứng gà người ta cho chú chưa kịp bỏ tủ lạnh, sợ về kêu chíp chíp hết.
Hoá ra chú thấy sức chú không thể khá hơn, nên muốn gom chút tàn lực cầu Thầy lần nữa ban ơn bảo hộ cho chúng đệ tử.
Mấy anh chị em í ới hẹn nhau chạy về rẹc rẹc người quét sân, người cắm hoa, người dọn bàn thờ. Rồi cùng âm ỉ khóc lúc anh C. khấn đến đoạn nếu chú Ba còn thọ thì xin cho chú khoẻ lại, nếu đã trọn vẹn kiếp này thì giúp chú ra đi nhẹ nhàng.
Chú khóc lúc đến lượt chú khấn, chú chỉ khấn xin Thầy gia hộ cho chúng đệ tử,
và cảm thấy bất lực vì cạn lực gom chút năng lượng lần cuối giúp tụi con,
tủi thân, thất vọng, chú bật khóc,
Vậy mà cũng cố lê lết làm xong. Vừa đúng giờ. Và cho từng người. Rồi nằm bẹp trên võng ko ăn cháo nổi.
Giờ lại ngậm tí sâm cho tỉnh rồi chạy về bệnh viện cho kịp cữ thuốc chiều.
Mình nhớ lần đầu gặp chú, cafe bờ sông sáng mát lạnh, nói cười râm ran, rạng rỡ…
Nhớ lúc cả đám há mỏ mắt tròn quên chớp nghe chú kể những quãng đậm nhạt với Thái Thẩm, Cẩm Tú, Hoàng An,
lúc gặp lại bác Năm và được bảo trợ,
lúc đứng trên thuyền bị bắn rồi bị bắt, lúc giàu sang lúc nghèo túng,
lúc vào tù lúc ra tù, lúc gầy dựng lại sự nghiệp,
Chiều qua mình cười khì khì nói chú, toi con rồi, con ko có giang hồ ăn chơi lẫy lừng được như chú, sao con tu được đây chú ơi!
Một kiếp người quá bá đạo, lặn ngụp, tung hoành vùng vẫy một góc trời,
lên voi xuống chó đủ cung bậc,
tràn ngập sắc màu,
một kiếp người đáng sống!
Chỉ là, khói thuốc chiều bay cay quá cay..
22.10.2023