Art by Lucy Campbell
có khả năng tạo ra rất nhiều điều kỳ diệu cho mình.
– dẹp đi mọi sự hỗn loạn rối rắm,
– làm dịu đi sự căng thẳng,
– giúp mình cảm thấy thật vững chãi
và tự nhiên mình cảm thấy sự tĩnh lặng bên trong khi ngắm nhìn.
mình đang ngồi cạnh một cái cây thần kì như thế, khi viết những dòng chữ này. mình tin chắc rằng nhờ nó, thoáng thất vọng + tức giận khi mình nhận được tin không hay hồi nãy, đã khuấy sôi sục một tẹo rồi trôi qua nhẹ như chiếc lá nhỏ rụng vừa chạm đất. và mình đã trở về với sự vững chãi tĩnh lặng bên trong. chắc chắn là nhờ cái cây này.
Ngày xưa mình đã nghĩ,
nỗi đau khổ dằn vặt của mình thời trẻ, mà mình đã nghĩ do thiếu tiền, thiếu đẹp, thiếu đam mê, thiếu giỏi giang,
rồi đến khi,
dù có thể tiền đã có nhiều hơn, ước mơ kiếm được 2tr mỗi tháng mình đã vượt xa lắc lơ :))))
dù đã có người yêu, đã có chồng,
dù đã cảm thấy sài gòn là nhà,
dù đã đi năm, bảy nước,
vẫn cứ thấy thiếu. lúc nào cũng thấy thiếu.
đầu óc hạn hẹp khi còn trẻ đã nghĩ mình thiếu điều kiện,
hoá ra là do thiếu nắng, thiếu cây và thiếu nhảy nhót. chắc chắn là như thế.
khi lớn hơn đã nhận ra,
mình thiếu kết nối.
thiếu kết nối với mùa, thiếu kết nối với tự nhiên, thiếu kết nối với nắng gió,
nên mình đã mất kết nối với mình.
ngắm cây, chạm nắng, đón gió lùa qua tóc,
chẳng sợ đen, chẳng sợ bẩn,
thấy thật đủ đầy, thật vững chãi.
cảm ơn Cây!
27.11.2024