Art by Lucy Campbell
mà vẫn phải mò lên viết vì cam kết ngày nào cũng viết.
mấy ngày nay cả mình và Latte đều đau. mình không ngủ được mấy, một đêm dậy mấy lần vì em bé ho nôn, mệt mỏi và kiệt sức.
thật là dễ mất kiên nhẫn những lúc này, thật dễ nổi quạu, dễ muốn khóc vì quá mệt rồi mà chẳng được nghỉ.
rồi mình chợt nghĩ;
chẳng còn bao lâu nữa mình không còn được ôm con vỗ về như thế này.
mới đây trong bụng mẹ, thoắt một cái, con đã gần lên 2 rồi.
thời gian trôi nhanh quá!
mình lại ôm ấp lấy giây phút kiệt sức mà thật may mắn và hạnh phúc này. khi được dỗ em bé khóc trong lòng mẹ.
mình chợt nghĩ đến bản thân mình
rất nhiều khi đã mệt chán, muốn được hành xử vô lý, muốn quạu cọ cau có mà vẫn được người ta thấu hiểu và ôm ấp.
nhưng đâu còn là em bé nữa hihi. chỉ có mình tự thấu hiểu và tự ôm ấp lấy mình thôi.
hình như càng lớn lên, người ta lại càng bận rộn.
với đủ thứ hết, nào là tiền bạc, nào là người khác nghĩ gì, nào là đời mình đã làm được gì, nào là tết này sẽ đi đâu chơi, trời khi nào sẽ nắng lại.
với bao nhiêu vết thương chằng xéo theo thời gian.
ai dù có đau ốm hay khoẻ mạnh hình như cũng đều kiệt sức,
với những giấc mơ dang dở, những nỗi lo toan, những thất vọng, những vết thương mới cũ chồng xéo.
nên Latte ơi, mẹ con mình hãy cùng tận hưởng khoảng thời gian khi con còn trẻ thơ này. dù có vô lý đến mấy cũng sẽ luôn được mẹ ôm ấp.
cảm ơn bé cưng đã giúp mẹ trở thành người hùng mà mẹ đã luôn mong xuất hiện trong đời mẹ.
24.07.2023