Art by Lucy Campbell
Kể từ tuần mang thai thứ 5 (ngay lúc tôi biết mình mang thai) lần đầu tiên tôi thực sự cảm nhận được “có một thứ gì đó lớn lao hơn ý muốn của bản thân mình”. Tôi không thể ăn uống thoải mái như trước. Ok, có đôi khi tôi vẫn lén ăn một chút những món mình yêu thích. Quẹt nhanh một chút mắm tôm. Ngấu nghiến miếng sashimi tươi rói. OK tôi biết có thể bạn mạnh mẽ và kỷ luật hơn tôi nhiều lần. Tôi thì không được như thế.
Tôi cảm thấy mình muốn và nên đi ngủ từ rất sớm. Bình thường tôi ngủ lúc 11g30 – 12g thì giờ khoảng 9g tối – 9g30 tối tôi đã muốn lên giường. Đôi khi tôi đã thấy mệt từ lúc 7g tối và phải gắng gượng thức đến 9g.
Tôi bị hạn chế đi lại vì mang thai lúc khá lớn tuổi. Tôi ko thể tự do chạy nhảy (ok, mặc dù tôi đã khá lớn tuổi nhưng tôi vẫn thích ngẫu hứng chạy nhảy).
Đây là những điêủ rất mới đối với tôi. Một người thực sự ham ăn, không thể ở yên một chỗ và liên tục hậu đậu.
Tôi cũng nhận thấy rằng mình thay đổi như thế không phải vì mình đột nhiên yêu quý và chăm sóc bản thân mình hơn mà vì em bé đang lớn lên trong bụng.
Rất nhiều người xung quanh cũng tăng cấp độ đối xử tốt với tôi và tử tế thêm đáng kể.
Chuyện này có vẻ rất bình thường với các mẹ bầu.
Nhưng có một khoảnh khắc tôi tự hỏi bản thân mình, tôi có thể đối xử tốt với mình vì chính mình không?
Đây là giây phút tôi nhận ra mình có thể yêu thương bản thân mình hơn nữa. Lagi đã dạy cho tôi điều này. Từ những thứ rất nhỏ nhặt đơn giản.
Cân bằng cảm xúc tốt hơn
Chăm sóc cơ thể kỹ càng hơn
Ăn đủ chất hơn
Vận động vừa phải
Cẩn thận trong đi đứng
Ngủ sớm và ngủ đủ
Làm việc vừa phải không tạo căng thẳng
Thêm một điều nữa, tôi không phải hi sinh toàn bộ sở thích của mình vì con. Vì mẹ vui thì con mới ổn. Nên cứ làm những điều tôi yêu thích miễn là cẩn thận và có kế hoạch dự trù. Tôi vẫn lên núi khi Lagi ở tháng thứ 2. Không khí trên núi làm cả hai mẹ con thấy khoẻ vô cùng. Thật là ngạc nhiên dù đường đi hơi khó khăn và di chuyển nhiều, tôi không còn nghén chút nào. Vừa về tới Sài Gòn tôi đã lập tức thấy mệt và bắt đầu nghén lại. Tôi yêu thích không khí và những vận động trên núi vô cùng.
Tôi không hoàn toàn nấu ăn ở nhà mà vẫn đi lang thang ăn vặt ở ngoài những món tôi yêu thích. Tất nhiên tôi sẽ chọn chỗ mình đã biết từ lâu và an tâm hay một quán mới nhìn sạch sẽ. Tôi không ăn uống quá vô tội vạ như trước nhưng cũng không quá tiết chế mình đến khổ sở. Tôi cảm thấy như Lagi giúp tôi có động lực để tận hưởng cuộc sống với những sự lựa chọn kỹ càng, cẩn thận và hiệu quả hơn.
Tôi hạn chế gặp/nói chuyện những người tôi không ưa thích. Nếu có phải tiếp xúc tôi cũng hình dung ra một phiên bản dễ thương tử tế hơn của họ mà có thể tôi chưa biết tới. Việc này giúp cảm xúc của tôi dễ chịu và thoải mái hơn khi tiếp xúc với họ.
Lần đầu tiên tôi có cảm giác cả cuộc đời mình chỉ để sinh con. Mọi thứ đều phải vì con mà hành động, mà suy nghĩ, mà cảm xúc. Tôi không được/không nên có cảm xúc tiêu cực. Không được ăn nhiều thứ tôi rất nghiện (như sashimi và đu đủ xanh). Không được nóng tính tức giận. Không được thức khuya và mệt mỏi. Không được tức giận cãi nhau rồi ầm ầm chia tay nữa. Vân vân và mây mây. Trong một khoảnh khắc tôi cảm thấy như cuộc sống của mình hoàn toàn bị điều hướng bởi cô bé quyền lực bé bỏng đang lớn lên không ngừng trong cơ thể mình. Tôi cảm thấy hoang mang hoảng sợ. Cuộc đời tôi từ nay là thế thôi ư? làm mẹ là từ bỏ hết những thứ mình muốn ư?
Tôi chợt nhớ đến mẹ và bao nhiêu người phụ nữ khác. Những người phụ nữ đã mang chúng ta trong bụng, bao mệt mỏi căng thẳng, mà còn thiếu ăn. Đã chật vật thế nào. Đã mâu thuẫn cố gắng ra sao. Và đã thật mạnh mẽ nuôi dưỡng chúng ta lớn lên thời đó.
12.07.2023