Art by Lucy Campbell
nhớ hồi mình mới vào Sg, điều mình đau khổ nhất, là nhìn lên bầu trời xám xịt,
chẳng có mây,
ở cao nguyên đã quen, mỗi khi lòng rối rắm, chỉ cần hít khí trời lạnh thoảng thơm mùi lá thông, và nhìn lên bầu trời xanh thăm thẳm,
đầy mây hồng khi về chiều,
tự nhiên thấy nhẹ cả người,
dù nhiều khi nỗi buồn vẫn còn nguyên ở đó, nhưng nhẹ bẫng như những đám mây kia,
và sâu thẳm hình như mình biết,
cũng như những đám mây kia, buồn sẽ trôi.
tụi mình còn đạp xe đi tìm mọi góc cao,
dù phải đi qua một nghĩa địa đầy sợ sệt,
hay quăng đại xe ở một mép hồ để trèo lên rừng vách đá,
hay lặn lội lên những ngọn đồi không lối sẵn,
tụi mình vẫn sẽ đi,
cứ như thể cái yên tĩnh trên từng con đường nhỏ xíu phố núi này vẫn chưa đủ tĩnh,
cứ như bầu trời khi nhìn ở trên cao sẽ gần hơn một tí, xanh hơn một tí, và mây sẽ hồng hơn một tí,
màu hồng cam thật rực rỡ,
tụi mình vẫn sẽ đi,
tìm những nơi cao nhất có thể tới,
để thả hồn mình trên ấy,
cùng gió,
cùng mây,
cùng nhau,
ở tới khi trời bắt đầu nhá nhem sập tối mịt thì vội vàng đi xuống,
vừa đạp xe về vừa nghĩ xem sẽ dùng cớ gì nói với ba mẹ hôm nay lại về trễ,
thật tiếc mình đã ko thể nào nói;
tụi con đi hít thở khí trời và ngắm mây thôi,
điều đã chạm đến những phần thẳm sâu trong con nhất, đã an ủi con nhiều nhất, và nuôi dưỡng tâm hồn con nhiều hơn bất cứ tiết học nào hay bài học nào, từ bất cứ ai.
bầu trời dù rộng lớn duy nhất uyên nguyên đến như thế,
mà khi vào Sg mình đã chẳng mang theo được gợn xanh, hay áng mây nào cả,
trong rất nhiều giai đoạn, mình đã cứ khăng khăng, chính vì thế mình đã chẳng thể nào chịu nổi cuộc sống ở đây,
mình đã nổi đoá, giận dữ, dằn vặt và đau khổ,
mình đã bức bối, đơ cứng, thất vọng và sụp đổ,
chắc chỉ vì đã thiếu trời xanh, thiếu mây hồng, thiếu khí trời đầy thông mát rượi,
và bạn đã đến,
bạn đã ở cạnh, đầy kiên nhẫn, đầy tình thương, và thật khốn khổ với mình,
bạn đã cố gắng kéo mình ra khỏi cơn giận với chính bản thân mình, một cách ngây thơ và vô thức,
bạn đã xoa dịu, tiếp sức, đã gợi lên hy vọng, đã chia sẻ và bao bọc,
cho đến khi mình đủ tỉnh và đủ tĩnh,
để tìm ra bầu trời thật xanh thẳm,
và cả những áng mây hồng êm rực nắng,
ở bên trong mình,
cảm ơn bạn,
từng góc phố, từng quán ăn, từng nẻo đường,
những cái nắm tay thật chặt,
những cuộc chuyện trò,
đã thương quý tháng 12 và tiếp sức để mình thấy mây lần nữa,
thấy Sg là nhà, và trời Sg rất thơ xanh,
24.12.2023