Art by Lucy Campbell
… thì cũng kệ thôi nhỉ …
vì ko kệ thì còn làm sao,
ít nhất cứ kệ ở những giây phút đầu tiên nghe/biết/thấy việc ko như ý đấy,
để cho mình có một khoảng không thing lặng trước,
để cho mình ko bị cuốn đi bởi những giả định, ảo tính nối tiếp nhau, rồi để tâm tư bị xáo động hơn,
ít nhất cứ kệ khi nghe tim mình vẫn còn hơi loạn nhịp, hay mặt hơi nóng, bụng vẫn còn hơi quặn,
cứ quan sát và lắng nghe hơi thở gấp gáp của chính mình,
và cứ kệ việc ấy,
để cho cơ thể mình có thời gian bình thản lại, có thời gian tách ra khỏi trí não đang hơi xáo động quay cuồng,
để cho cơ thể mình trôi qua lúc bản năng chiến đấu-bỏ chạy bị kích thích,
chỉ ngồi yên thôi chả làm gì,
đó mới là điều cần làm nhất,
chữ “kệ” vậy mà lại là quan tâm nhất, thương quý nhất,
chỉ có quan tâm, thương quý mình, quan tâm thương quý người đủ, thì mới có thể “kệ”,
ko cần chống lại, ko cần vùng vẫy, ko cần cắt, ko cần đâm ko cần xả ko cần ly,
chỉ cần “kệ”,
ít nhất trong những phút đầu tiên…
16.01.2024