Art by Lucy Campbell
“Con có thể nói KHÔNG” là một chương trình dễ thương tụi mình thiết kế và đã từng hướng dẫn cho các bé khoảng 5,6 tuổi ở các trường và khu xóm về kỹ năng bảo vệ bản thân trước những hành vi đụng chạm của người lớn, với mục đích ngăn ngừa bảo vệ các em khỏi nguy cơ bị lạm dụng tình dục.
Hôm nay tự nhiên nhớ lại khoảng thời gian đó, khi cùng các em thực tập No (can đảm nói không khi người quen, người thân hoặc người lạ muốn bẹo má, vỗ mông hay cầm tay mà con không thấy thoải mái) – Go (chạy đi nếu cần) – Tell (kể cho ba mẹ hoặc người lớn mà con tin tưởng), vì đau đớn thay, hầu hết những vụ lạm dụng tình dục, là từ người thân quen của gia đình, dựa trên số liệu tụi mình có được hồi ấy.
Cha mẹ hay cả nể, hay thích thể hiện con ngoan, con nghe lời, nên hay bắt con nghe lời mình: thơm cô đi con, ôm chú đi con! cho bà ôm có tí mà gì phải khóc lên!
nên con dù cảm thấy dù mất an toàn, dù không thoải mái, vẫn phải ôm người, dù quen biết với cha mẹ, nhưng đối với con, là người lạ!
Từ từ con cảm thấy mình sai khi phản kháng lại bản năng tự bảo vệ rất chính đáng này! Buổi học này, thường tụi mình cố gắng thuyết phục ba mẹ cùng đến nghe, tham gia cùng các con. Để hiểu được nguy cơ con bị lạm dụng nó thực đến chừng nào, và có thể chính ba mẹ, dù vô ý, cũng đã tiếp tay cho những người lớn không tử tế.
Nhớ lại chuyện này, mình lại cảm thấy tréo ngoe ghê! vì kỹ năng nói không của mình cũng không phải thượng thừa gì… phải luyện trong một khoảng thời gian rất dài, mình mới có thể cảm thấy thoải mái khi từ chối người khác. Đó là những người mình không ưng nha! chớ còn người mình ưng, thì dù là thấy ko hợp lý, mình cũng thường hay vơ thêm việc vào mình, haizzz, dù vai đau gáy mỏi, vẫn cứ ôm thêm việc…
Thật kỳ lạ! Việc từ chối một người khác có thể khó đến như vậy! Có lẽ hầu hết chúng ta, từ thời thơ bé, đã quen việc phải vâng lời…
01.04.2024