Art by Lucy Campbell
Anh grab cười rổn rảng hỏi mình khi thấy xe dừng ở trường lagi chớ ko phải quán cafe như anh tưởng.
– ủa anh tưởng e đi cafe chớ! Khai đi! Là cô giáo hay học sinh trường này?
Nãy đón mình ở quán cafe mình ngồi họp, anh vui vẻ hỏi: ca mấy rồi đây e? Mình cười bảo ca 4, giờ đi ca 5.
Đưa lagi đi học —> đi họp 1 —> đi họp 2 —> đi thăm chú Ba —> đi họp 3 —> đón lagi,
6 chuyến grab,
mình đã rã rời khi đi đón Lagi,
chỉ mong về đến nhà để được nằm xuống, và ăn,
mình thầm nghĩ, hmm, mình cũng siêu đấy! Hôm nay chạy sô 4 quận.
Cho đến khi gặp anh xế này, mình chắc chắn anh đã chạy nhiều chuyến trước đó, và sau khi chở mình, anh sẽ còn chạy nhiều chuyến nữa, cho đến khi trời tối mịt,
và anh rất vui,
năng lượng của anh cứ như ngày chỉ mới bắt đầu, cười nói liên tục, kể hết chuyện này đến chuyện kia,
Cứ như anh đang làm công việc anh yêu thích nhất,
mình ko chắc việc chạy liên tục ngoài đường bụi nắng, từ sáng đến tối, thấy grab cắt % của mình, có thể là công việc yêu thích của bất cứ ai,
nhưng anh đã mang lại cho mình cảm giác như vậy,
bất chợt mình nghĩ,
anh ấy mới là siêu nhân!
19.10.2023