Art by Lucy Campbell
Thầy ngồi võng đung đưa cầm tách trà nhỏ lên hỏi mình:
– cái gì đây?
Mình hí hí trong lòng, câu này lama Logya hỏi mình rồi, dễ ẹc!
– dạ ly nước,
– ko phải,
– dạ tách trà,
– ko phải,
– ủa ủa thầy ơi rõ ràng nó vậy mà chớ nó là cái gì nữa?
– con ko có biết gì hết trơn. Đóng khung cứng ngắc. thầy nói con lên núi học với Thầy đi thì ko chịu, để phí phạm trí thông minh của mình. Lăn lộn dưới đó có được cái gì đâu.
– con phải kiếm tiền mà Thầy, con có đi tu đâu…
– muốn nhiêu Thầy cho, lên núi đi!
Mình cười hí hí thiệt ko Thầy, sao mấy Thầy hay dụ cho tiền con ghê, trong khi con phải cúng dường mới đúng! rồi dụ Thầy dẫn đi chơi xung quanh núi.
Thầy chống cây dẫn mình đi khắp nơi rộng lớn thoáng đãng này, thoăn thoắt, vững chãi và mạnh mẽ, ở tuổi 90!
Thầy hay nói, nếu con biết dùng khí, thì con sẽ có lực thắng người dùng sức . rồi lại dụ lên núi Thầy dạy cho,
hai thầy trò ra một chỏm núi ngắm mặt trời lặn, nghe Thầy kể chuyện ngày xưa, và chuyện về cái “biết”,
mà đến giờ mình vẫn chẳng thể “biết” là gì..
nó là cái gì đó, mà sẽ biến mất ngay khi mình gọi tên,
giống như có một bận,
Thầy chỉ về phía xa hỏi mình,
– con nhìn thấy gì? nghe thấy gì?
mình đang lơ ngơ nhìn chưa biết Thầy chỉ cái gì, chỉ tập trung nhìn vào khoảng không trước mặt, và lắng nghe tiếng gió xua vào lá, thì Thầy nói:
– đúng rồi đó, con dần biết rồi đó :)))))
– ủa là sao Thầy? con chưa trả lời nữa,
– thì nó là vậy đó, nó ko phải là cái gì con có thể tóm bắt trong từ ngữ được. con chỉ ở đó. chứng kiến.
lâu lâu mình lại nhớ về những mẩu chuyện như vậy,
vẩn vơ nhìn lên trời, tìm một cụm mây trắng nào đó,
những lời Thầy đã nói mà con chẳng hiểu tí mấy,
sao giờ con lại cứ tìm, trụ mình vào đó,
để bước qua những hỗn ương này…
19.10.2023