Art by Lucy Campbell
Giữa trưa đang nắng cháy gáy thì trời đổ mưa ào ào,
ngay lúc mặt trời vẫn chói chang,
cơn mưa ngắn ngủi nhưng xối xả đủ làm dịu con đường oi bức,
tự nhiên mình nghĩ, con người buồn cười thật ha,
nắng nóng cũng rên, mưa ướt cũng rên,
mình ở sg, lâu lâu cũng hay rên thời tiết ở đây ko có 4 mùa Xuân-Hạ-Thu-Đông mộng mơ như miền Bắc,
mà ra Bắc mùa hè nóng ẩm oi nồng cũng rên rỉ sao ko dễ chịu như ở Sg,
vậy mới nói, sống trong cõi Dục này nếu tâm càng muốn nhiều thứ thì càng khổ,
đôi khi cái muốn đó nghe có vẻ hợp lý, như trời râm mát mẻ mà vẫn có ánh nắng,
hay người yêu mình sẽ mãi yêu chiều như ngày đầu tán tỉnh,
hay quán ăn ưa thích mãi ko đổi vị,
chẳng có gì ghê gớm hay hại gì cho ai,
nhưng vô hình chung tự hại mình,
vì sao mọi thứ lại bất biến như thế được,
ngay cả những điều mong muốn đơn giản nhất!
mà ko được như mình nghĩ thì bắt đầu nổi tâm,
như trời nắng nóng mong mưa,
mưa vài bữa ướt quá lại mong nắng,
mình nghĩ mình chỉ cần trời nóng ko than, mưa ướt đi làm ko nản,
trời sao mình biết ơn vậy,
vì vẫn còn được thở,
là ngon!
07.05.2024