Art by Lucy Campbell
như tiếng cá chiên trên chảo tí tách dầu sôi,
như một cành tuyết mai nho nhỏ cắm lộn xộn trong 1 chiếc bình cũ,
tiếng đùa chọc rổn rảng của bác bán bún riêu và anh grab ghé ăn trưa trễ,
một con hẻm nhỏ xíu sạch sẽ gió lùa lành lạnh đung đưa mấy chậu cây bé tẹo,
một ly cafe nóng,
đôi khi mình trở nên nhạy cảm kỳ lạ với những thứ linh tinh nhỏ nhặt xung quanh,
tiếng rao trưa kéo ta trở về những ngày thơ bé,
hương mát lạnh ngái mùi cỏ hoa,
tia nắng nhỏ ấm áp trên má,
tự nhiên làm mình muốn khóc,
cảm thấy thật may mắn vì mình đang sống,
đang hít thở bầu không khí thật rộn ràng cuối năm của Sài Gòn,
được đọc, được viết, được nhìn các chị đẹp ở quán cafe tám hăng say khí thế, nghe thoảng một cú điện thoại vội thu xếp công việc còn lại, những khoản nợ chưa kịp trả, sự bừa bộn của đồ đạc chưa kịp dọn hết, bừa bộn y như hàng đống mong muốn cho năm mới,
hoá ra,
năng lượng của mình vẫn chưa bị mài mòn mấy bởi thời gian,
mình vẫn háo hức,
vẫn nghe rộn ràng trong lòng,
mỗi khi tết đến,
và năm nay,
còn rộn ràng hơn,
vì chiều chiều nghe con mèo nhỏ nhảy nhót: tết tết tết đến rồi,
lớn quá rồi con gái cưng ơi,
và đáng yêu đến mức mẹ cảm thấy cơ thể mình quá bé nhỏ để chứa tình yêu và sự biết ơn của mẹ dành cho con,
mẹ vẫn ở bên con mỗi ngày, mà sao ko kịp thấy con đã bỗng nhiên lớn đến thế,
sáng nay còn thủ thỉ: em ko ngủ nữa, mẹ dậy luôn ko? khi 5g30 sáng đã dậy rồi trằn trọc mãi ko ngủ lại được, bắt mẹ nằm cạnh em xong lại rủ rê mẹ dậy nấu trứng hấp thanh cua cho em,
mẹ đã vừa bật cười vừa bật khóc đấy khi nghe em bé vừa ăn trứng hấp vừa chắp tay thầm thì: cảm ơn vũ trụ nấu trứng cho em!
cảm ơn vũ trụ đã mang em đến với mẹ,
cảm ơn em đã tô màu rực rỡ cho vũ trụ của mẹ,
20.01.2024