Art by Lucy Campbell
Mấy tuần trước mình đã nghe mọi người nói chú muốn đi núi nhưng ai cũng từ chối vì thấy sức khoẻ chú đi xuống, sợ chú mệt.
Đệ tử nào cũng thương quý và lo cho chú.
Tự nhiên mình nhớ đến lần ba mình mắng khi em nói ba bỏ thuốc lá đi, bớt uống đi khi ba bị đau. Ba mình cũng bằng tuổi chú Ba.
Ba vẫn hay kể lại sự hối hận của ba khi cấm ông nội hút thuốc, uống rượu lúc ông bệnh rồi mất. Niềm vui của người già được mấy tí. Ông mất rồi mới thấy hồi đó giá như cứ để ông tận hưởng quãng ngày cuối đời theo ý ông, được làm những việc ông muốn. Nên ba dễ nổi sùng mỗi lần đứa nào bảo ba cai thuốc hay cai rượu. Tao già rồi, tao sẽ làm điều tao muốn!
Sáng nay chú nói với mình chú muốn lên núi lần nữa.
Lần cuối cùng.
Chú mong khoẻ lại, và chỉ cần đủ sức.
Sáng nay lần đầu tiên mình dám kỹ kể từ khi chú nhập viện.
Tim mình thắt lại, mình chỉ nhìn được chừng 5s rồi phải ngoảnh mặt đi. chú nằm ngủ cong queo. Da thịt chú đã ko còn mấy tí. Màu da cũng sạm lại. trong bộ quần áo bệnh viện rộng thùng.
Mình thở gấp bước ra ngoài, mình ko hiểu sao việc xa rời các vị Thầy chưa bao giờ làm mình cảm thấy vỡ toang như lần này. Có lẽ vì lần này, với sự gần gũi kỳ lạ, chú ko chỉ là Thầy mà còn là cha. chú đã luôn gọi mình là con gái. Và mình luôn gọi chú ông ngoại Lagi. Chú chưa bao giờ thúc ép mình học hay làm bất cứ điều gì. Lần nào đến chú cũng thật thoải mái, cứ như trở về nhà.
Chú khoẻ lại chút rồi mình lại lên núi nha! Nhất định con và Lagi đi với chú, ai phản đối ở nhà! Và chú cứ hút thuốc đi, mình trốn bác sỹ xuống cafe rít thuốc đi chú!
Nằm chèo queo ko chút sức sống mà tầm 3 điếu thôi là cười hí hí chú ha! Nhìn chú thế này có phải đỡ mệt tim ko!
20.10.2023