Art by Lucy Campbell
sáng dặt dà dặt dẹo,
đau bụng, nhức đầu mệt mỏi, đau tay, lười, mất cảm hứng,
đành để ông béo ở vp một mình, lê thân giữa nắng đến An làm ly cafe muối,
mạ ơi, ta nói tỉnh cả người,
alo chị em ríu rít bàn việc,
thấy năng động khoẻ khoắn hơn hẳn,
trời ơi, ta nói đúng là cafe diệu kỳ,
có thể vực mình dậy mọi lúc, với chỉ vài hớp,
đáng tin cậy,
độ mặn đậm ổn định hơn tính khí người yêu,
chỉ có thể là cafe kem muối, cơn say nắng mới của mình vài tháng gần đây!
sao mà mình yêu độ tuổi này của mình thế ko biết nữa,
đời có thể đơn giản đến mức có một ly cafe muối vỉa hè An, hay 1 ly syphon A, hay một ly coldbrew mía Cam, là mình lại thăng hoa,
dù có thể bụng vẫn đau, xoang vẫn hành,
nhất là sáng nay,
trên đường từ trường lagi về vp mình và béo bàn luận chuyện cái gì làm người ta nghiện e mai thuý :))) hay game, mình nhận ra mình đơn giản dễ sợ,
mình chẳng cần bất cứ thứ gì như thế để phê pha,
muốn sung sướng tưởng tượng thì chỉ việc đọc truyện, như Harry Porter chẳng hạn,
muốn tận hưởng cuộc đời thì chỉ cần ăn, hay massage, hay du lịch lang thang,
muốn thoải mái bộc lộ bản thân thì chỉ việc viết lách,
chẳng có thực tế nào mình muốn sống hơn ngoài thực tế mình đang ở trong nó,
như việc nhấm nháp ly cafe muối hồng sáng nay và viết những dòng này,
thực sự là một niềm hân hoan phê pha khó tả…
10.05.2024